Tóm tắt, đây là giải tôi chạy 3 năm liên tiếp, đủ thấy sức hấp dẫn của cung đường này lớn đến thế nào.
Thành thật mà nói đây là race duy nhất tôi có ý định tham gia trong năm nay, từ hồi giải còn chưa mở đăng ký tự do. Ấy thế mà tính đến giờ đã 3 lần chạy FM, mỗi giải chỉ cách nhau 2 tuần. Thành ra mỗi buổi race là một buổi tập, dù có hơi tốn kém.
Quay lại Hà Giang Marathon 2019, giải này phải nói là quá đỗi may mắn, từ lúc đăng ký super early bird theo hình thức bốc thăm. Từ bé đến giờ đã trúng thưởng cái gì đâu, ấy thế mà lần này được luôn, lúc đầu còn tưởng là suất ưu tiên cho người nhà :))
Khoản đi lại khá khó khăn và mất thời gian. Để đi từ Hà Nội, có nhiều cách nhưng tôi thường chọn đi xe khách. Xe giường nằm đến thành phố Hà Giang mất khoảng 6 tiếng. Sau đó có thể thuê xe máy đi lên thị trấn Đồng Văn, cách đó khoảng 150km, vừa đi vừa ngắm cảnh rất thú vị. Tuy nhiên đã đi cung đường này nhiều lần nên tôi chọn đi xe khách tiếp. Ai ngờ năm nay trùng đúng với nhiều sự kiện khác của tỉnh nên lượng khách đi xe rất đông, trên xe nhồi nhét khách như nhồi lợn, ngày lễ mà, phụ xe luôn mồm giải thích. Vì đây là lần thứ 3 tôi tham gia giải, nên cũng chả thấy có gì lạ. Đến nơi, phần vì không khí mát mẻ quen thuộc, phần vì được thoát khỏi cái ô tô, gặp những gương mặt thân quen tôi lại thấy khỏe khoắn như thường. Sau khi đến nhận race kit rất nhanh chóng, chúng tôi thuê xe máy đi lang thang ngắm cảnh chụp hình thỏa thích.

Phần ăn uống ở đây cũng không có gì đặc sắc, bạn có thể thử lẩu dê, lẩu gà đen, lẩu thắng cố, ăn đêm thì có chút cháo ấu tẩu cũng ấm bụng. Tôi không đánh giá cao món bánh cuốn ở đây, bánh cuốn Thanh Trì hợp khẩu vị tôi hơn cả.
Không khí sáng sớm trong lành mát dịu, với tâm trạng hào hứng, tôi nghĩ sẽ nhẹ nhàng chạy chậm để tận hưởng khung cảnh bình minh, thế nên đi xuống cuối đoàn cùng với bác Hùng già. Đối với các race khác, tôi thường đề ra vài kế hoạch, 5km đầu có thể đi với pace mấy, nếu ổn thì tăng ra sao, mệt thì giữ, hoặc giảm dần thế nào. Tuy nhiên địa hình ở đây phức tạp không biết phải phân phối sức như thế nào, cộng với việc chẳng đặt ra target nào, tôi không quan tâm đến pace nữa, đồng hồ cũng không chuyển sang tính pace trung bình như mọi khi.

Lạ thay, không xem đồng hồ khiến tôi chạy không thấy mệt. Nghĩ cũng phải, thay vì việc chăm chăm nhìn xem km vừa rồi chạy trong bao lâu, trời ơi còn những 30km nữa mà đã mệt thế này, tất cả những gì tôi cần để tâm là hiện tại. Này đây là một con dốc thật cao, mau đổ người thật thấp và giảm sải chân đi. Dốc xuống đây rồi, cơ hội bay như elite đây rồi. Thấy mệt thì hãy nhìn những vách đá hùng vĩ khuất trong mây này, nhưng đừng sẩy chân mà lao xuống vực nhé. Vì giải có ít người tham dự, nội dung 42km chỉ có khoảng hơn 100 người, lâu lâu mới gặp một vài người, cả quãng đường dài dường như chỉ có một mình với thiên nhiên, một bên là vách đá lởm chởm, một bên là vực sâu lờ mờ trong sương sớm, sung sướng vô cùng. Cứ như thế tôi vượt qua từng người một, gần đến điểm quay đầu lúc nào không hay.

Đến đây thấy hơi lạ, sao nhóm dẫn đầu chưa quay lại nhỉ, chẳng nhẽ mình lại sai đường à? Làm gì có chuyện đấy, mình đã đi qua con đường độc đạo này không biết bao nhiêu lần rồi, biển chỉ đường rành rành làm sao sai được. Mãi đến lúc vào đến Mèo Vạc, tôi mới thấy người đầu tiên quay lại, nhẩm thấy dẫn trước mình khoảng hơn 2km, vậy có lẽ thứ tự của mình cũng đang khá tốt. Tôi liền chú ý đếm từng người một, gặp ai cũng vỗ tay cổ vũ. Đếm được 6 người chạy trước, hẳn là mình thứ 7, dù cảm thấy ngạc nhiên nhưng tôi cũng hiểu ngay là giải này chẳng có hổ báo phong trào nào tham gia cả. Tôi lại thong dong quay lại chạy về đích, trong lòng nghĩ lọt tốp 10 cũng ngon rồi. Lên dốc tôi nhanh chóng bắt kịp người phía trước, hỏi tuổi nhau (chắc anh này đang nhắm đến giải lứa tuổi), tôi thật thà khai báo, thế là anh yên tâm, bọn tôi túc tắc đi bộ lên dốc, vì lúc này chân cũng khá mỏi rồi. Về sau tôi nghĩ nếu lúc ấy tôi khai man cho anh này chạy quắn đít lên thì không biết thế nào nhỉ. Sau đấy chúng tôi bắt kịp một runner nữa bị đuối sức. Lúc này tôi mới nghĩ đến giải lứa tuổi, sau khi điểm mặt lại những người đã chạy trước, có lẽ không ai cạnh tranh với mình, tôi yên trí thong thả. Hai anh em giúp nhau căng cơ, rồi ai đi đường nấy. Anh này vượt lên đi trước, còn tôi vẫn không vội vàng gì, gặp gỡ chào hỏi một số đồng run quen biết, thư thả từ đấy về đích không có gì thay đổi trong thứ hạng nữa. Lúc trước race tôi nói đùa BTC phải trao cho tôi danh hiệu gì vì đã 3 năm lần dự giải ở 3 cự ly khác nhau rồi, cuối cùng lại ẵm ngay cái giải lứa tuổi, đúng là cầu được ước thấy, hay không bằng hên.
Có một chi tiết thú vị là khi quay đầu tôi cứ cắm cúi tìm thảm chip để bước qua mà không ngờ rằng BTC không đặt ở đây, suýt chút nữa đã vượt qua điểm quay đầu nếu anh công an không gọi lại.
Kinh nghiệm tôi rút ra:
- Trước race nên giữ tinh thần thoải mái
- Hiện tại là quan trọng, đừng quá toan tính tốc độ trong một vài dặm đường.
- Khi lên dốc, chủ động đổ người thấp, bước thật nhỏ. Nếu thấy quá mệt, thì hãy đổ người thêm nữa, trọng lực là bạn của bạn, đừng cố chống lại nó. Lưu ý là đổ người bằng cách đẩy hông ra trước chứ không phải khom lưng.
- Khi xuống dốc, không phanh trừ các đoạn quá dốc, cố gắng duy trì guồng chân thật nhanh, tốt nhất nên tập để có cadence tốt. Một điều tôi rút ra là cố gắng bẻ ngón chân hướng lên trên khi tiếp đất. Những lần trước khi xuống dốc chân thường bị trôi về phía trước, ngón chân ấn vào mũi giày rất đau, vì thế nên tôi thường cố gắng bấm mũi chân vào đế giày để giữ. Tuy nhiên khi hướng mũi chân lên trên và tiếp đất bằng phần ức bàn chân thì bạn có thể cảm nhận được lực đàn hồi từ bàn chân tạo ra, giảm chấn động lên đầu gối và lưng, cơ thể bật lên nhanh chóng, chân không bị trôi trong giày. (Theo tôi thời gian tiếp xúc với mặt đất càng ít thì chân càng ít trôi). Kết quả là sau khi chạy xong tôi không hề cảm thấy đau mũi chân hay bị đen móng.
Đánh giá về giải chạy
- Ban tổ chức rất chuyên nghiệp, đã làm hết sức mình để hỗ trợ vận động viên. Các trạm tiếp nước bố trí hợp lý, khoảng cách vừa đủ, chỗ đường dốc nhiều thì bố trí gần hơn một chút, có đủ chuối, dưa hấu cho vận động viên.
- Tình nguyện viên tuy không nhiều nhưng đều thạo việc và vui vẻ. Tôi còn được đi ké đoàn xe của crew trên đường về.
- Đường chạy thì đẹp tuyệt vời không cần phải khen thêm.
- Địa phương tạo điều kiện cấm đường rất triệt để dù đây là cung đường huyết mạch, nối liền hai thị trấn lớn của khu vực
- Người dân cổ vũ nhiệt tình, hay mời vận động viên dừng chân hút thuốc lào
- Ảnh cực nhiều và đẹp.
- Ngoài việc đến tham gia giải chạy, bạn còn có thể kết hợp đi chơi các danh lam thắng cảnh địa phương
- Khoản xe cộ đi lại quá vất vả, tuy nhiên đây là vấn đề ban tổ chức không kiểm soát được, vì lượng xe khách đi lại trên tuyến đường này khá ít, lại trùng vào dịp có quá nhiều sự kiện diễn ra, như 100 năm chợ tình Khâu Vai, giải đua xe địa hình ở Yên Minh.
Tóm lại đây là một race rất đáng đi, tuy nhiên không nên đặt mục tiêu đạt PB ở giải này.
Ảnh trong bài viết lấy từ fan page chính thức của giải
The post Ký sự Hà Giang Marathon 2019 – Lớ ngớ vớ huy chương appeared first on BoiDapChay.com.