Ký sự bánh bèo tập bơi (phần 1): Mùa đầu tiên đi học

Là 1 đứa không đam mê thể thao, thường xuyên ‘xuống phòng y tế’ vào giờ tập thể dục, ngày còn bé mình nghe lời mẹ đi học bơi với cô bạn thân Tống Thảo ở hồ bơi Kỳ Đồng cũng chỉ vì cơm sườn ở căn-tin hồ bơi rất ngon. Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ yêu thích 1 môn thể thao nào.

Do đó, thành quả mình đạt được khi hoàn thành 2 giải IRONMAN 70.3 ở Đà Nẵng và Cebu, Vietnam Mountain Marathon 42km, và Half Oceanman 5km Krabi có thể nói là một chuỗi dài của những “rủ rê, cám dỗ” từ bạn bè (chính xác hơn là “bạn chạy”).
5 năm trước, mình tìm đến trekking, leo núi nhờ đồng nghiệp.
3 năm trước, mình tìm đến chạy bộ, trail nhờ hội trekking.
2 năm trước, mình tìm đến triathlon (3 môn phối hợp) nhờ hội chạy bộ.
Và nhờ triathlon, mình mới bắt đầu học bơi sải.

Trong tất cả các bộ môn kể trên, mình có thể tự tin nói là mình dở đều. Thể thao nói chung đòi hỏi cần có 2 thứ để có thể có thành tích tốt: tố chất (hay còn gọi là năng khiếu) và tích lũy. Và mình thì không có cả 2.

Thế nên khi bắt đầu học bơi sải, mình cũng không có kỳ vọng nhiều vào bản thân lắm. May mắn sao, mình lại được anh Khánh giới thiệu cho được học với chị Phạm Thúy Vi, HLV chuyên nghiệp của CLB hàng đầu Singapore và là HLV phó của đội tuyển trẻ quốc gia Singapore.

Thời gian đầu, hai chị em cũng vật vã với nhau nhiều. Vừa tập lóp ngóp được 3-4 buổi thì mình bị té xe đạp thủng chân không xuống nước được. Khi bắt đầu vào guồng tập thì giải IRONMAN 70.3 Đà Nẵng đã kề cận mà khả năng bơi sải lúc đó sau 3 tháng tập sẽ không đủ để hoàn thành phần bơi (1.9km biển) trong thời gian cho phép (70 phút). Chị Vi đưa ra 1 quyết định cay đắng là mình sẽ bơi ếch cho giải đấu đó và chị đã chỉnh kỹ thuật để mình có thể bơi ếch 1 cách hiệu quả nhất, ít bị mất sức nhất.

Đây cũng là điểm mình quý nhất ở chị Vi – luôn thiết thực và thẳng thắn. Nếu chị nghĩ mình làm được, chị sẽ khuyên mình cố gắng. Nếu chị nhắm mình làm không được, chị sẽ đưa ra giải pháp khác. Không hoa mỹ, không gây ảo tưởng. Nhờ vậy, mình đã hoàn thành 1.9km bơi biển đầu đời của mình trong 51 phút, trước thời gian cut off 20 phút.

Có chút thất vọng vì không kịp biết bơi sải để bơi ở Đà Nẵng, hơi nản lòng vì bơi mãi mà vẫn bí thở, vật lộn với nước, và thấy mình bơi ếch kết quả cũng không đến nỗi tệ, mình có tâm sự với anh Khánh (người dụ dỗ mình đến với bộ môn triathlon) là thôi chắc em sẽ bỏ không học bơi sải nữa anh ạ. Mình còn nhớ lời anh Khánh nói: “Nếu bây giờ Trang bỏ cuộc và tiếp tục bơi ếch thì em chẳng học thêm được điều gì mới cả!”

Câu nói của anh Khánh làm cho mình suy nghĩ rất nhiều. Thể lực mình đúng là yếu kém và mình chưa từng giỏi bất kỳ 1 môn thể thao nào, nhưng mình cũng không phải là 1 đứa dễ bỏ cuộc. Sau IRONMAN 70.3 Đà Nẵng, mình lại khăn gói quả mướp đến chị Vi tầm sư học đạo.

Người ta thường nói rằng môn bơi là 80% kỹ thuật, 20% sức mạnh. Khi ở dưới nước, chỉ 1 động tác sai cũng phải “trả giá rất đắt”, tức là tốn rất nhiều sức nhưng gần như đứng yên tại chỗ. Vì thế mình rất cố gắng điều chỉnh kỹ thuật, nuốt hết những bài “tập bơi kỹ thuật” (drill) của chị Vi trước khi vào bài bơi chính dù rất ngán.

Có 1 lầm tưởng mà mình đã phá vỡ được đó là “Ai biết bơi cũng bơi đúng kỹ thuật”. Khi tìm hiểu thêm, trò chuyện cùng các anh chị bơi lâu năm, mình mới biết hóa ra trừ VĐV ra thì ít có ai có kỹ thuật hoàn chỉnh. Muốn bơi tốt phải thường xuyên …. bơi (??!), xuống nước, tập kỹ thuật và cảm giác nước vì nếu không sẽ dễ bị “quên”, cộng với khi ta bơi dài, mệt, động tác lại càng dễ sai, và vướng vào 1 vòng lẩn quẩn.

Hai chị em lại miệt mài tập luyện. Mình cố gắng bơi ít nhất 2 lần 1 tuần. Cứ rảnh là lao xuống nước, tâm niệm là không bổ chỗ này cũng béo chỗ kia. Kỹ thuật chưa đúng thì ít ra cũng ‘tích lũy’ được cảm giác nước. Từ 1 đứa chỉ tắm được bằng nước nóng từ bé đến lớn (công chúa quá), mình trở nên nghiện hồ bơi, cứ thấy hồ bơi là nhảy ùm xuống.

6 tháng sau, trước sự ngỡ ngàng của bản thân và gia đình, mình đã lần đầu tiên bơi sải hoàn toàn ở IRONMAN 70.3 Langkawi cho đoạn đường 1.9km trong 49 phút, rút ngắn 2 phút so với IRONMAN 70.3 Đà Nẵng.

Trước ngày thi, mình ra test đường bơi (gần 1 nửa đường bơi, khoảng 800m) cùng anh Vũ, anh Giáp và Đạt. Bò lên cát cùng lúc với anh Giáp khiến cho mình thấy tự tin hơn rất nhiều. Biển đen, đục ngầu vì cát bùn, nhưng nhờ có hai ốc đảo quay lại nên nước yên phẳng lặng. Mình cặm cụi bơi dọc theo dây cờ giăng bên phải. May mắn sao là mình cũng thở bên phải nên hầu như không phải ngẩng lên nhìn đường. Đây là 1 đường bơi rất phù hợp cho những ai mới biết bơi và muốn thử sức trong 1 môi trường biển êm ái.
Thành tích ở Langkawi đã khích lệ giúp mình tự tin là mình có thể bơi tốt hơn thế nữa và đặt ra mục tiêu sẽ cố gắng bơi trong 45 phút ở lần bơi 1.9km tiếp theo.

Xem thêm:

Lần bơi biển đầu tiên ở Ironman Vietnam

Lần bơi biển đầu tiên ở Ironman Vietnam

Lần bơi biển đầu tiên ở Ironman Vietnam

Và nhiều lần bơi biển tiếp sau đó

Cùng với anh Khánh

Thử thách bơi từ thiện 5KM

[td_smart_list_end]

The post Ký sự bánh bèo tập bơi (phần 1): Mùa đầu tiên đi học appeared first on BoiDapChay.com.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *