Tai nạn hun đít xe tải tháng 4 năm 2018 khi tập đạp xe cho Ironman Danang 70.3 lần 4 đã làm mình mang danh DNS (Did not start – bỏ cuộc) 1 mùa giải, ngày cắt bột cũng là ngày lên máy bay ra xem các bạn BoiDapChay (BDC) thi đấu với cánh tay phải mảnh mai chưa từng thấy. Hôm ở lễ phát giải, nhìn thấy anh Há Cảo trên bục mình cũng tham lam suy nghĩ, nếu mình cũng ở kia thì BDC sáng nhất mùa rồi. Ngồi vặn vẹo cái tay liên tục đến đau điếng chỉ để cố ngửa được nó lên 1 tí, mình nhớ đến lời bác sĩ:
“Cô chỉ hồi phục được 70-80%”
“Ơ 70-80% cái búa, bọn VĐV chuyên nghiệp nó gãy tay chân rơi cả khớp mà vẫn chữa được và quay lại thi đấu đỉnh cao, mình bị có tí thì xá gì ?!”
Thế là mình nghĩ sẽ tự giãn cơ cho đến khi nó 100% trở lại mới thôi. Trở về lại sau giải 2018 mình chỉ tập chạy, tay không có cảm giác làm mình mất 1 thời gian dài để có lại cảm giác nước, khi ấy scull (động tác chèo) là cách mình tập để tay linh hoạt hơn và nó thật sự có tác dụng rất tuyệt.
Đăng ký tham gia Standard Chartered Marathon cự ly 42km cũng là cách mình muốn bản thân tiếp tục tập luyện, có mục tiêu và cũng là 1 thử thách đáng nhớ trong đời. Thê là mình nhờ coach Hà tiếp tục lập kế hoạch cho mình. Có bài rồi, đi tập thôi! Nhưng ôi thôi người muốn không bằng trời muốn/ chỉ 1 tuần sau khi bắt đầu tập nặng, cái chân mình có vấn đề, ống đồng nhói buốt mỗi khi mình chạy, hẳn là shin plint rồi, mình nghĩ đơn giản “ah, đây cũng chỉ như đau cơ thôi, hết đau thì cơ thể sẽ được nâng cấp, cứ tập tiếp”. Các bài trên foam roller, stretching ko giúp được gì mấy đành phải nghỉ ngơi hoàn toàn ko chạy chọt gì nữa. Và, 1 lần nữa mình DNS giải Standard Chartered Marathon!
Nghiệp vẫn chưa dứt mà. Giờ không chạy được, bơi thì dở dở ương ương, mình đi mua cái xe TT về bỏ lên trainer được Quang đưa cho rồi đạp… Trời ơi! nó chán kinh khủng và mệt lê lết, chỉ vui được mỗi một thứ thứ đó là đổ thật nhiều mồ hôi! Oải thật rồi, đụng đâu hư đó hết cả nửa năm. Thấy bạn bè lục đục đăng ký cho Ironman 70.3 DaNang 2019 phiên bản đặc biệt Asia Pacific Championship mình cũng muốn tham gia. OK, chơi thử xem sao, năm ngoái vui mà.
Quá trình tập luyện
Còn được 6 tháng để tập, nghĩ khá dài nên cứ túc tắc, thế rồi nhận ra việc huấn luyện phải đi training camp với CLB lấy mất của mình 10 ngày xa nhà, không được tập luyện. Rồi kèm đội tuyển thi đấu Singapore National Age Group Swimming Championships mất 3 tuần, rồi National School Games mất 2 tuần nữa. Thế là còn có khoảng 4 tháng để tập thôi.
Quay lại với chạy, may quá sau 3 tháng nghỉ ngơi cộng với đôi giày Nike Vaporfly 4% thần thánh mình đã không còn đau shin nữa mà thành tích cũng ổn chứ ko xuống dốc như mình nghĩ, quá vui. Nhào qua bơi, ôi lại chán, pace threshold (pace ngưỡng) thì nằm ở tận 1:38/100m mà chả hứng thú gì khi cả ngày đã phải cắm mặt ở hồ bơi nơi làm việc. Vì thế buổi tập nào mình cũng plan vừa vặn 1.9km, nhảy xuống là bài chính luôn cho nhanh nhanh. May thay còn 3 tháng nữa thì tìm được bạn tập cùng và yêu lại từ đầu, thành tích tăng nhanh đáng kể và cảm thấy rất sung sức, pace threshold xuống tầm 1:31 -1:32 khi chỉ còn một tháng nữa là đến giải đấu. Mình được bạn tập hộ tống ra biển bơi 1 cách khá tự tin thì 1 sự thật đập vào mặt là mình bơi quá chậm so với trong hồ, rủ Ethel – là học trò, cũng là 1 triathlete Sea Games của Singapore đi bơi cùng thì ngay lần đầu nó bỏ mình xa lắc trong khi trong hồ bơi thì mình bỏ xa nó. Cay quá, mình lóc cóc theo bạn đi tập bơi biển mỗi tuần 1 lần, được 1 tháng thì rút ra được rất nhiều kinh nghiệm để đối phó và đã tự tin trở lại Kinh nghiệm thì nhiều nhưng cái chính học được là cần tăng số lần quạt tay – stroke rate ngoài biển, chứ không bơi đẹp như trong hồ được. Ngoài ra nếu bơi lệch đường thì nên từ tư chỉnh phương hướng chứ không nên quẹo ngay.
Rất hoành tráng với bơi, mình vẫn vật vã với đạp. 1001 lần than vãn “cái môn mắc mệt” quả thật vừa mắc kinh khủng vừa mệt, cộng với quá khứ hun đít xe tải đã làm mình không thể yêu nó được, nhưng biết làm sao khi triathlon là môn thi của cả 3. Lại 1 lần may mắn, bụt xuất hiện đội lốt BDC thế là mình có xe để tập, thế là trước ngày thi đấu 4 tuần mình đã có buổi đầu tiên hoàn tất 90km đạp liên tục với thành tích đâu đó 3h. Quá happy! Đội ơn S-works Venge!
Chạy là tình yêu xuất hiện bất ngờ trong cuộc sống của mình, khi chạy đầu óc mình được tự do và rất thảnh thơi. Race pace mình tự đặt ra trong thi đấu được mình thực hiện 1 cách trôi chảy trong tập, pace 5:35 – 5:45 không làm khó mình được nữa. Ah, coach Quang coach và Hà bảo mình cần mấy cái brick, ờ thì brick, bước xuống khỏi xe, chân mình quay nhanh không kềm được, vừa vui khi thấy pace 4:4x vừa lo vãi đạn (lo vì thế nào pace cũng chậm lại sau đó). Cuối cùng mình đành chọn kế hoạch race “tồn tại” cho chaỵ chứ không negative hay fast finish gì sất. Trước ngày thi 1 tháng cùng với BDC tổ chức training camp cho mọi người ở Đà Nẵng, bản thân mình cũng học được rất nhiều điều bổ ích từ Quang đặc biệt là về dinh dưỡng trong race và cảm thấy khá sẵn sàng cho cuộc đua.
Trước ngày đi, mình ngồi xuống và viết 1 cái list chi tiết hết mức có thể các thứ cần mang đi, rồi viết kế hoạch thi đấu, mình nhắm mắt lại và hình dung mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào từng phút một (race simulation) rồi viết ra các bước cần làm chi tiết nhất là các thứ cần sắp xếp cho 2 lần transition, nhờ thế mà mình transit mượt mà, không quên thứ gì.
Ngày thi sắp đến rồi, náo nức như cái cảm giác được đi chơi hè cùng CLB Kỳ Đồng, Yết Kiêu những ngày thơ ấu, mình tự cười bản thân vì điều đó suốt, mãi đếm ngược cho đến ngày lên máy bay. Đà Nẵng đây rồi, các anh chị em đồng Tri đây rồi, những người mà mình chỉ gặp qua FB giờ tay bắt mặt mừng ngoài đời thật, một cảm giác rất ấm áp. Được em Trang Phan lo lắng cho mọi thứ, mình kiểu như chỉ việc vác *ít tới và race. Yêu Trang lắm cơ!
Thứ 4 đã đến Đà Nẵng, mình dành cả thời gian trong ngày để đi lắp xe, nghỉ ngơi, bơi nhẹ ở hồ khách sạn và ngủ sớm. Thứ 5 đi ra bơi biển như đã hẹn cùng mọi người thì biển nổi sóng to, đánh mình và ku Nhật (Lâm Quang Nhật – HCV Sea Games cự ly 1500m) quay mấy vòng. Thế là 2 cô trò liên tục tập cách ra và vào đối phó với mấy con sóng lớn, cuối cùng cũng thành thục thậm chí rất thích nó, có thêm kinh nghiệm để chia sẻ với mọi người. Thứ 6 là ngày test route bơi, sóng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, gặp gỡ rất nhiều anh chị em trên bãi biển, chia sẻ 1 vài kinh nghiệm và tiện thể ủn đít 1 số anh em vẫn còn đang sợ hãi ra biển. Chiều đến mình chạy bộ tầm 8km với Khôi và Nhật đi check in và nhận BIB, xong 1 ngày.
Ngày thứ 7, sáng sớm mọi người trong nhà đi ủng hộ ku Khôi thi sprint, mình lười biếng không mở mắt ra được nên đành đi muộn và có 1 buổi đạp nhẹ thư thái theo đường đua mà mình nhớ được từ buổi training camp. Lên cầu Thuận Phước, ôi giời ơi, đạp lên vẫn mỏi như chưa từng tập, đổ dốc thì sợ hãi vì siêu xe đạp của mình đột nhiên nhanh hơn xe máy đành phải bóp phanh liên tục. Thôi an toàn trên hết, mình lại túc tắc đạp về… Về đến nhà thì biết được kết quả Khôi vô địch nam chung cuộc, mừng quá cả nhà ăn sáng xong lại kéo nhau đi nhận giải. Thật là 1 khởi đầu không thể tốt hơn cho BDC.
Tối hôm trước race, cả nhà đặt bún mắm, bánh bèo, bánh bột lọc các thể loại bánh huế để ăn tối, may sao không ai bị Tào Tháo rượt trong ngày race. Chuẩn bị đồ đạc cho thi đấu và cúng Facebook, mình và Trang cứ đi ra đi vào cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa đâu vào đâu, cuối cùng tính ngủ sớm nhưng mãi hơn 11h30 mới lên giường chúc nhau ngủ ngon và đặt báo thức lúc 3h45.
Thi đấu
Ngày thi đấu, thức dậy trước khi chuông reo, cả nhà ăn vội thanh năng lượng, pha 2 bình tailwind tổng cộng 8 muỗng cho phần đạp, 1 bình 3 muỗng cho vào bình bé để bỏ túi cho khi chạy, dán bib, mang chip, bôi kem chống nắng cho nhau, mình tranh thủ khởi động các khớp và vài bài core activation.
Ra đến nơi xuất phát, mình sắp xếp nhanh đồ đạc cho transition 1 và 2 rồi chụp vài kiểu ảnh với mấy người bạn tình cờ gặp ở đó và đi nhanh ra biển, gặp anh Tuấn SH, Quang nhờ chỉ dẫn cho mình lần cuối các cột phao, cách dùng đồng hồ Garmin cho race (mình chưa thử bao giờ) xong mình vào khu thi đấu, chen chen lên trên cuối cùng mình chỉ đứng sau các bạn Pro và Showdown, nhìn sang thấy Trang Chow còn trước mình 1 hàng, sau mình 1 hàng có anh SH , Tuyến, Hiếu và Vũ, chẳng thấy anh Hà và Quang đâu.
Mình cẩn thận đội nón và thử kính, hix kính bỗng mờ căm do mình bôi lớp chống sương hôm trước mà ko rửa đi. Đánh liều hỏi xin nước từ 1 em gái tình nguyện viên và được đưa chai nước uống. Mình chỉ đổ 1 ngụm nhỏ rồi trả lại. Chao ôi kính vẫn mờ tịt, hơi lo lắng nhưng mình biết ko thể làm được gì nữa lúc này, mình phải tìm cách khắc phục thôi. Hiệu lệnh xuất phát vang lên mình lao đi, dolphin dive 3 lần thì hết sóng, chuyển ngay sang bơi và tìm pacer, mình may mắn gặp được 1 anh khoai tây bơi cùng tốc độ, quan sát thấy anh ấy sighting liên tục, yên tâm rồi, mình bơi sang cạnh bên trái và sighting… anh ấy, quạt tay theo rating mà mình mong muốn, mình bắt đầu vượt qua được vài người, đột nhiên quay sang trái thở thì thấy 1 đứa nữ ta balo lao vun vút, đầu mình xuất hiện ngay tên của Tuyến (Nguyễn THị Kim Tuyến – cựu kỷ lục gia Việt Nam). Đúng Tuyến thật, mình tăng tốc định draft theo nhưng chỉ sau 3 tay mình đã kịp bỏ ý định điên rồ đó, đây không phải cuộc thi bơi, mình quay lại với pacer khoai tây của mình thì không bao lâu sau sóng đánh mạnh quăng mình lên hẳn người của ông ấy, ông dừng lại nổi cáu và hình như chửi thề, mình cũng kịp sorry sorry cho phải đạo rồi tăng tốc bỏ ổng lại đi kiếm con mồi mới. Duy trì tốc độ và tần số đó cho đến 600m đầu chữ T, mình cảm giác khá rõ là đang bơi xuôi dòng nên tăng tốc, bỏ hoàn toàn việc sighting phía trước chỉ dựa vào dây phao dẫn đường và các bạn bơi cùng xung quanh, chỉ nhìn đường khi đi qua các đoạn rẽ, cứ như thế vèo cái đã đến đoạn 300m cuối vào bờ. Khi cảm nhận được đợt sóng đầu tiên trỗi dậy mình bắt đầu vừa bơi vừa nhìn ra sau để canh đợt sóng tiếp theo để lướt sóng vào bờ, cũng khoảng 3 đợt sóng đẩy vào là mình đã thấy đáy, nhỏm dậy và chạy vào trong. Mình khá vui khi cảm thấy cơ thể thoải mái không hề có cảm giác chóng mặt, mình nhận ra tất cả ai đang kêu tên mình, vẫy tay với bé Diệu và chạy nhanh vào khu chuyển tiếp.
Nhanh chóng tìm dãy toilet vì hàng xe của mình nằm cùng hàng với cái toilet cuối cùng, quẹo vào, chạy và cởi skinsuit đảo mắt tìm cái khăn vàng Trang Phan cho mình phủ lên xe làm dấu, tất cả diễn ra suôn sẻ, mình nhanh chóng mang các thứ cần thiết rồi đẩy xe chạy ra cổng, gặp ngay Trang Chow ở cổng và xuất phát cùng em ấy, 2 chị em đạp được 1 tẹo thì em ấy vượt mình, ờ thôi mình cũng không bám theo vì biết khả năng có hạn, không ngờ đến khúc quanh đầu tiên khoảng km 10 thì thấy Trang Chow té vào bụi cây và các bạn tình nguyện viên đang giúp em ấy, mình tiếp tục nhấn pedal và điểm tên đối thủ, chắc chắn là chỉ còn có Tuyến ở phía trước mà thôi, mình đang nắm số 2. Power meter không hoạt động trên edge vì mình ko calibrate trước khi đạp, mình đành phải dựa vào cảm giác và tốc độ mà đạp. Trên đường đạp cảm giác như cả thế giới vượt qua mình dù mình giữ tốc độ ở 31kmh liên tục, khá buồn nên mình đổi sang cách đếm số nữ vượt qua để cho nó ít hơn?!?
Đoạn cầu Thuận Phước là đoạn mình sợ nhưng mong đợi nhất, mình sợ đoạn leo nhưng mong đoạn đổ dốc, mình biết hôm nay đường sẽ dành riêng cho race, mình muốn đổ hết tốc độ xem sao, quả thật nó sướng quá, ôm drop bar, đặt hờ 1 ngón tay vào mỗi bên thắng, chuyển lip nhỏ mình nằm rạp xuống aerobar và đổ hết tốc độ có thể được của con Venge siêu mượt. Một cảm giác quá Yomost!! Đến đoạn quay đầu thì mình thấy Trang Chow phía sau tầm 2km, rồi thấy Ngân, chị Huệ, xa hơn nữa mình thấy Tố Phương còn Tuyến mình lại hoàn toàn không thấy bao xa phía trước. Mỗi lần quay đầu mình lại cố điểm danh các đối thủ tiềm năng và an tâm khi thấy mọi thứ đúng như thứ tự mà mình dự đoán.
Kết thúc đạp xe, phần chuyển tiếp thứ 2 được mình làm còn nhanh gọn hơn tuy nhiên mình quyết định không thay vớ chạy là 1 quyết định sai lầm, vớ đạp được mình mang chạy từ ngoài vào khu chuyển tiếp đã ướt và trộn lẫn với cát đã làm cho phần chạy khá khó chịu và đau. Chạy ra khỏi cổng chỉ 100m mình đã thấy Tuyến phía trước mặt, vỗ mông con bé mình bảo chạy nhanh nào, nó chỉ nói lại “dạ, cô đi đi cô” thế thôi mình tiếp tục chạy và biết mình đang ở vị trí số 1.
Liếc nhanh qua đồng hồ, lại thấy pace 4:5x mình cũng hơi lo ngại cộng thêm cơ tứ đầu đùi 2 bên căng cứng mình phải tự nhủ phải giảm lại và chuẩn bị luôn tinh thần cho việc đối phó với việc chuột rút có thể xảy ra. May thay chạy tầm 2km cảm giác căng cứng kia biến mất mà thay bằng cảm giác mắc *è, thật ra mình không biết cái nào thì khó chịu hơn. Đến km thứ 6 lấy được chai nước to mình ngồi xuống ghế đá công viên gác chân lên ghế đổ nước lên người đồng thời xả nước cứu thân. Nhẹ nhõm quá mình tiếp tục băng đi với pace 5:2x nhưng giờ là lúc bàn chân trả giá, các loại dung dịch đã hội tụ trong đôi vaporfly 4% trộn lẫn với cát và thế là mình phải chạy trong điều kiện đó suốt đoạn đường còn lại.
Mình chạy đúng theo plan “sống sót” của mình, plan đuối dần! Sau khi quay đầu ở km số 10, lần nữa mình lại điểm mặt được các đối thủ phía sau và an tâm hơn khi thấy khoảng cách được nới ra khá nhiều, chạy và đập tay với mọi người nhận ra mình hoặc mình nhận ra họ (nhờ áo đồng phục BDC), cổ vũ nhau là 1 cảm giác rất đáng yêu khi race. Đoạn 8km cuối là đoạn dài nhất, mình chỉ cố làm 1 việc duy nhất đó là giữ cadence, không được phép đứng lại dù chộp nước hụt hay gì đi nữa. Ôi, cổng vào đích đến kia rồi, lại tiếp tục gặp bé Diệu đứng ngay ngã rẽ trái vào, nghe e reo tên mình, cười với em rồi tiếp tục chạy vào cổng đích. Dừng lại 2s pose 1 kiểu đơn giản, giáo sư Vũ ôm và chúc mừng mình, bảo là mình đạt thành tích 5:2x mình quá ngạc nhiên và nói “no way”, anh chỉ vào bảng điện, mình quay nhìn nhưng đầu óc vẫn chưa tính toán được gì, thầm nghĩ chắc là 5:39, đó là lý do 1 vài anh hỏi thành tích mình sau vạch đích được mình trả lời 5:39. Sau khi check Ironman app mới xác định được thành tích chính xác là 5:33:50, rất ngạc nhiên và vui mừng, quá hài lòng với lần đầu tiên làm chuyện ấy.
Sau khi xác định đã số 1 VN, Quang xác định luôn dùm mình là mình sẽ lấy xuất đi giải vô địch thế giới ở Nice dù mình vẫn đang nghĩ nghĩ suy suy. Kéo mình lên bục nhận token đi Nice, rồi Trang Phan xách thẻ ra cà luôn, lại 1 lần nữa cuộc sống đưa đẩy, à cái này phải gọi là BDC đẩy nên mình phải đưa. Thôi thì lại tiếp tục gặp các bạn ở Nice vậy nhé. Mình yêu các bạn không nói nên lời.
The post Từ bỏ cuộc tới vô địch nữ Việt Nam tại Ironman 70.3 Việt Nam Asia Pacific Championship 2019 appeared first on BoiDapChay.com.