Tròn một tuần ngày thi giải VĐTG Ironman 70.3 World Championship 2019 tại Nice (Pháp), hôm nay mình mới có nhiều thời gian để viết lại tí kinh nghiệm và kỷ niệm đem về từ cuộc thi này.
Một ngày trước race (ngày 6/9/2019)
Sợ check in xe muộn như lần thi đầu tiên ở Đà Nẵng nên mình đi luôn từ 14h chiều. Do T1 và T2 là 2 nơi khác nhau nên mình khá bỡ ngỡ, cộng thêm hai cái túi treo riêng ở hai nơi trong khu chuyển tiếp càng làm mình rối (BTC phát cho một túi để đựng đồ xe đạp để ở T1, khi đạp về vào T2 ở cách T1 tầm vài trăm mét sẽ lấy túi T2 đựng đồ chạy). Cả tuần ở Nice trời nắng chói chang nhưng chiều tối hôm đó trời bỗng nhiên mưa khá to và lâu, làm nhiệt độ giảm.
Như thường lệ, mình lên kịch bản cho ngày race: bơi lên tự chạy vào T1 tìm lấy cái túi đồ đạp ra thay đồ, bỏ đồ bơi vào, chạy ra đưa cho TNV rồi chạy vào khu để xe lấy xe dắt ra đi. Đạp xong vào T2 mang xe lên xong chạy qua khu treo túi lấy túi đồ chạy, thay đồ chạy, bỏ đồ đạp vào túi, đem ra đưa cho TNV rồi chạy đi. Sau khi căng ra quan sát, ghi nhớ vị trí bốn chỗ để đồ (túi 1, xe T1, xe T2, túi 2) thì mình…thua (vì cả khu T1 dài chừng 800m, có khoảng hơn 2000 xe), chụp hình lại rồi về nhà ráng nhớ tiếp. Tối đó mình nằm yên hình dung nguyên race, giữa chừng thì…chìm luôn vào giấc ngủ nên T2 của mình mất khá nhiều thời gian tìm túi.
Ngày thi đấu (7/9/19)
Sáng dậy lúc 5:15, cu Thanh cũng lục tục dậy cùng giúp mình dán bib, dán kinesiology tape lên cổ chống trầy vì nhận được tin báo được mặc wetsuit do nhiệt độ nước đã chạm 24 độ sau cơn mưa hôm trước. Ăn vài miếng bánh mì và một shot cà phê đen, pha nutrition rồi hai chị em đi ra nơi thi đấu. Chỉ được phép vào khu để xe, mình vào bơm bánh xe, để nước, kiểm tra lại thắng xe, đề, rồi vuốt ve, mi nó và thủ thỉ nhờ nó giúp mình hoàn thành cự ly này. Không được vào khu để túi nên mình chịu, không có cách nào ghi nhớ vị trí túi. Mặc wetsuit rồi ra khu vực xuất phát, nghĩ trong đầu Lucy Charles lên bờ thì đến lượt mình xuất phát. Đúng vậy, nghe MC gào thét tên Lucy rồi thấy ẻm dẫn trước đám còn lại tầm 50-60m xong lao lên bờ thật nhanh mình chưa kịp thán phục thì wave của mình lục tục xuất phát từng đợt.
Lao nhanh xuống nước quên cả đám sỏi đau điếng dưới chân thì mình đã ở ngay mép nước, quyết định dive luôn cho đỡ đau chân thì gối đập vào đá nhưng may mắn wetsuit dày nên không đau mấy. Bắt đầu quạt tay, có vẻ đã ở đúng race pace nhưng mình nhận ra biển khá động, bắt đầu để ý xung quanh thì thấy các bạn đều bơi pace ngang ngửa với mình, giải VĐTG mà lại, mình thầm nghĩ. Không bị con ếch nào đạp vào mặt và có rất nhiều pacer thật thích, tuy nhiên biển động nên mình uống rất nhiều nước biển đủ cho số sodium cần trong suốt race! Nước biển trong vắt, nhưng không thấy cá như hôm test đường nữa chắc nó thấy 3000 con người vùng vẫy cá đã chạy mất dép. Route bơi hình thang khá đơn giản, ra 800m quẹo phải đi 400m, quẹo phải lần nữa đi 700m là về đến đích. Đến đích ngẩng lên thì thấy một số TNV đang đưa tay trợ giúp kéo VĐV lên khỏi mặt nước, mừng quá mình nhanh chóng đưa tay cho họ kéo lên rồi chạy ào vào T1 vừa chạy vừa cởi thân trên của wetsuit xuống đến bụng xong lột nón kính cầm ở tay thì thấy một nhóm TNV đang giúp VĐV cởi wetsuit, mình nhanh chóng kéo áo qua mông, nằm xuống giơ hai chân lên chờ được…tuột đồ. TNV cởi rất chuyên nghiệp, tầm 3 giây áo đã rời khỏi chân, mình gom áo rồi chạy đi lấy túi đồ đạp, mang giày, đội nón bảo hiểm, nhét đồ bơi vào túi rồi chạy ra đưa túi cho TNV xong chạy sang khu lấy xe đạp. Đẩy xe chạy đến khu vực được phép lên xe thì ngay cái nhấn pedal đầu tiên mình bị tuột xích, bối rối vài giây thì một anh TNV đã nhanh chóng chạy đến gắn hộ và an ủi “it’s ok, no rush” mình cảm ơn rồi đạp đi.
Khoảng 10km đầu khá phẳng mình đạp đâu đó được 32-33kmh rồi bắt đầu vào những con dốc đầu tiên, dốc cao và liên tục hết dốc này đến dốc khác khoảng 5-6 lần đã làm chân mình mỏi nhừ đi, lại đến một con dốc thật cao và dài có dấu hiệu chuột rút ở gan bàn chân nhưng dốc thì cứ mãi dựng đứng và chưa thấy kết thúc, mình cảm thấy sợ hãi vì không thể cố gắng được nữa mà cũng không thể dừng quay chân vì đang trên triền dốc, tệ nhất là không thể rút chân ra khỏi cá vì ko còn sức (giày mới đòi hỏi phải đá mạnh chân mới ra), mình tuyệt vọng nghĩ đến mấy kịch bản: đá mạnh chân ra khỏi can rồi chuột rút xong té sang bên trái, hay chủ động tấp vào lề rồi ngã sang phải..may thay thấy vài cái cột bên vệ đường như song chắn xuất hiện mình mừng rỡ tấp vào và bám tay vào nó, thế là dừng lại an toàn không bị té, từ tốn đá chân ra khỏi can và leo xuống xe đẩy lên dốc, các bạn đạp ngang nhìn mình hết sức thương cảm, vứt cho vài lời động viên rồi lại cong đít đạp đi. Mình lầm lũi đẩy xe khoảng 50-70m thì hết đoạn dốc cao dựng ngược đó, lên xe trở lại và tiếp tục leo dốc-đổ dốc vài km nữa thì kia rồi đèo Col de Vence trong truyền thuyết xuất hiện, leo cao độ 962m trong gần 10km liên tục không 1 đoạn nghỉ!
Cảm giác leo một vòng nhìn lên cao thấy có một đoàn người đang leo, leo thêm mấy vòng nhìn lên vẫn thấy đoàn người dài đằng đẵng nó thật khó tả, mình chỉ cố 1 điều: không bỏ cuộc! Tốc độ rùa bò làm mình mất cả giờ để đi hết Col de Vence. Cô bạn Anna người cùng thi và qualified với mình lần ở Đà Nẵng cũng đã vượt qua mình, một số người khác cũng chào khi nhận ra mình vì mình mặc áo BoiDapChay, một số lại hỏi mình “from Singapore?” cảm thấy vui vui vì có vài người quen biết. Giờ đây đến đoạn đổ đèo nguy hiểm, đường ngoằn ngoèo, quẹo trái phải liên tục. Trước đây mình chỉ biết cua cốm, cua thịt, cua gạch giờ mình biết thêm cua xoắn (twist turn), cua kẹp tóc (hair pin turn) và cua mù (blind turn)!
Lao xuống được 3 con dốc thì mình gặp 1 bạn bị tai nạn va vào vách núi, nhân viên y tế đang ở với bạn đấy, thoáng rùng mình nhắc bản thân cẩn thận hơn rồi mình lại lao đi. Tốc độ đổ dốc thật sự làm mình rất phấn khích nhưng mình biết mình kỹ năng còn kém nên cũng bào thắng khá nhiều nhất là khi đạp sau các bạn trông có vẻ cẩn thận khác. Xe Sworks Venge đổ dốc cực mượt và trớn làm mình cứ cảm thấy tiếc rẻ mỗi khi phải giảm tốc. Chẳng mấy chốc mình đã đổ xong đèo và đạp 15km cuối đường phẳng về đích. Uống gần hết bình nutrition bốn bịch Tailwind cho phần đạp.
Vào T2 để xe vô vị trí của mình, chạy sang lấy túi đồ chạy thì tìm mãi ko ra túi, phải mất 2p đi lòng vòng và trợ giúp của TNV mình mới tìm được túi và thay giày, mang vớ cẩn thận, mình bắt đầu chạy ra.
Chân cẳng như đi mượn, cơ tứ đầu đùi cứ giật thon thót, mình hơi lo nhưng kinh nghiệm 2 lần race trước cho thấy mình sẽ ổn sau một lúc nữa. Pace nằm ở 5:10 và mình bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Giữ pace này trong suốt 8km đầu thì mình bắt đầu hơi xuống sức, 5:20-5:25 cho đoạn sau. Bắt kịp Anna ở km thứ 12, đập tay nhau và mình đi tiếp, trời nắng nóng nhưng không quá khó chịu, mình cắn 1 bịch gel lấy của BTC ở km thứ 10, nhấp một ngụm nước và một ngụm Coca ở tất cả trạm tiếp nước, cách này làm mình thấy đủ năng lượng và bụng dạ rất ổn. Gặp anh Tuấn SH ở đoạn quay đầu km thứ 11, đập tay và diễn một đoạn ngắn xong được dặn nhớ lấy cờ khi về đích. Tiếp tục 10km còn lại giữ pace dưới 5:30 mình chạy khá khỏe nhưng khi thử push lên pace 5:10 thì chân phản kháng, có dấu hiệu chuột rút, mình quyết định chỉ giữ pace này cho đến 1km cuối thì ráng chạy nhanh hơn. Đám đông 2 bên đường cổ vũ nhiệt tình làm mình thêm hưng phấn, còn 200-300m cuối mình bắt đầu tìm đồng đội và kia rồi cờ VN đang được vẫy trước mặt, mình tấp vào nhận lấy khoác lên vai rồi tự hào giương cao cờ về đích!
Có thể nói rằng: bước ra thế giới không phải để thấy mình nhỏ bé thế nào mà để thấy mình có thể tiến bộ ở đâu. Cuộc đua đã cho mình nhiều kỷ niệm đáng nhớ, cảm thấy gắn bó với triathlon hơn. Nice đẹp tuyệt vời, con người cũng rất thanh lịch #iloveNice. Trước mặt vẫn còn nhiều việc để làm, nhiều cuộc đua quan trọng nhất là Seagames sắp tới đây. Hãy cùng đồng hành với mình và các bạn trong đội tuyển nhé, tụi mình sẽ cố gắng hết sức!
The post Ironman 70.3 World Championship 2019 và nhật ký của Phạm Thúy Vi appeared first on BoiDapChay.com.