Hồi tháng 10/2020, trong lúc đang tập chương trình Half Marathon của Garmin thì mình bị lật sơ mi dẫn tới phải nghỉ chạy 2 tuần. Thế là trong 2 tuần đó mình nằm nhà luyện phim :))) Và vì u mê phim quá nên giờ phải có một bài cảm nhận.
Cái này vốn mình viết trong post Nhật ký tập luyện mà giờ nghĩ lại thấy hơi vô duyên nên thôi cho riêng qua bài khác vậy :))) Đằng nào mình cũng có một chuyện mục dành cho những thứ không liên quan tới chạy bộ.
Lâu rồi mới ngồi luyện một bộ dài cả đống tập thế này. Mình thực ra vốn không thích xem phim (thích đọc hơn), đơn giản vì thấy hơi phí thời gian và không kiểm soát được thời gian (đọc thì nhanh chậm tùy mình, còn xem thì phải xem hết).
Mỗi tội không thích mà cũng không ghét :))))) Có những thứ bình thường không chủ động đi tìm, mà vô tình va vào thì cứ đón nhận bằng cả tấm lòng :))))) Nhưng xong rồi thì thôi, cũng không chủ động đi tìm tiếp. Đơn giản tại mỗi lần lọt hố vừa tốn thời gian vừa tốn hơi :))))) Vui thì vui mà mệt thì cũng mệt.
Về cảm nhận phim, thì như mọi cảm nhận nghệ thuật khác, cơ bản là thế này. Trải nghiệm trước đó của người xem (bao gồm cả tính cách, trải nghiệm sống, và trải nghiệm nghệ thuật) sẽ ảnh hưởng đến cảm giác khi xem. Có khi thích một thứ chỉ vì trong đó có thứ related được tới mình. Hoặc có khi thích vì đó là cái đầu tiên thấy (trước đó chưa trải qua bao giờ).
Bản thân mình, thứ thích nhất chưa bao giờ là thứ tốt nhất / hay nhất :))))) Tròn trịa hoàn hảo quá lại không vui.
1. Trang phục
Một trong những điểm tốt nhất của phim là phục trang :)))) Khúc đầu còn thấy bình thường chứ từ arc ở trần gian là quần áo trở nên đặc biệt đặc sắc. Cổ phục cách điệu vừa lạ vừa quen, vải sử dụng từ màu tới texture đều xuất sắc.
Đồ nam thật ra đẹp hơn đồ nữ (trừ mấy bộ Quốc Chủ của Linh Tịch) vì phần phục trang lấy màu sắc, texture vải và cắt may làm trọng tâm. Mình đặc biệt thích mấy bộ nam phục tông xanh (dù thực ra màu nào cũng đẹp). Khúc sau cứ tới nam nhân (chủ yếu là Thần Tôn) xuất hiện thì mình ngó đồ toàn nghĩ “vải đẹp thế, mua ở đâu thế, ôi vải đẹp quá quá đẹp đẹp quá đi”.
Ngạc nhiên nhất phải mấy bộ của Trọng Hạo (và Xích Ty), toàn màu đen lại dùng texture to (kết xích, bện dây), mang đầy hơi hướm haute couture. Trọng Hạo nhập ma xong upgrade nguyên con đen vừa sang vừa đẹp, phối gấm phối chain um sùm :))))
Đồ xấu nhất phải nói tới mấy bộ đồ trắng của thiên binh thiên tướng Thiên tộc :)))) Vốn đồ binh mà trắng nguyên con đã hơi chuối nải, form lại cứng nên trông cứ dở dở rẻ rẻ. Mà thôi đám đó làm nền nên… cho qua.
2. Nhạc phim
Chỉ có 2 chữ thôi: xuất sắc :))) Từ nhạc có lời tới nhạc không lời. Thường phim nào mình thích nhạc sẽ thích phim nhiều hơn, vì nhạc hay dễ dẫn dắt cảm xúc.
Mấy bài hát có lời khá thơ mà không sến, (may mà thêm bên sub team cũng dịch hay), âm lời phát ra lại kết hợp tốt với gia điệu, lại còn ghép vào phim rất hợp hoàn cảnh :))))
OST chính có tổng cộng năm 5 bài, bài nào cũng hay, nhưng mình thích nhất là bài “Nước Chảy Từ Trời ” và tiếp theo là bài “Là Duyên”.
Ngã phiêu lưu tại thuỷ thiên nhất sắc đích ngân hà
Khán nguyệt quang đăng khởi đằng đằng nhân quả
Tại mộng trung nhĩ tiểu nhiên hiên khởi liễu trữu điệp
Khởi dẫn trứ, khởi dẫn trứ
Ta trôi dạt trong dải ngân hà một sắc nước trời
Ngắm ánh trăng lay động từng tầng nhân quả
Ở trong mộng, người lặng lẽ nhíu mày
Kéo ta đi, kéo ta đi
Không lẽ giờ phải đi học tiếng Trung để tập hát mấy bài này :)))) Lâu rồi mới u mê tới vậy.
3. Nội dung
Thực ra đối với phim truyền hình thì hiếm phim nào có được nội dung tròn vẹn, logic chặt chẽ. Có rất nhiều thứ thường được phủi lẹ, qua loa bừa phứa cho xong :))))) Chưa kể còn hay có màn vừa quay vừa chiếu, xong khán giả chửi thì khúc sau lại sửa kịch bản (dù phim này có vẻ không phải vậy, vì mấy đoạn của mấy tập cuối đều xuất hiện trong opening ending). Mình cơ bản cũng không quá khó khăn mấy thứ đó, coi vui là được, quan trọng là cách thể hiện thôi.
Phần hay nhất của phim thì là mấy đoạn kiểu slice of life, cơ bản là tương tác nhân vật. Có vài phân đoạn đúng nghĩa cười lộn ruột, vỗ đùi đét đét =)))) Mấy ông nội thần tiên ỷ mình có tiên pháp nên cua gái hơi dơ. Crush đọc sách đối thủ tặng thì phất tay tắt nến, khỏi đọc tiếp. Còn muốn làm ra vẻ tội nghiệp thì hô mưa rồi đóng vai anh trai đứng trồng cây si dưới trời mưa bị cảm lạnh để crush thấy tội nghiệp…
Ngoài ra thì còn các quả bitch slap từ xa. Phất tay một cái là “chát” một cái =)))))
Dở nhất là ba cái chuyện đấu đá giải quyết vấn đề :)))) Nói tới nói lui vài ba câu phủi tay là xong. Cơ bản cũng không phải viết dở, mà là cũng không có nhu cầu viết hay hơn (vì cái đó không phải điểm chính của phim). Làm lẹ lẹ để các cặp đôi lại phát cẩu lương.
Có lẽ phim đổ hết tiền và tâm sức cho nhân vật (chính), nhạc và phục trang rồi, nên cái phần GỚM NHẤT là phần đánh đấm và hiệu ứng 3D =)))))))))) (mà thấy thái độ thì cũng không có ý làm tốt hơn). Má ơi nó chuốiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Chuối đến mắc cười. Mấy đoạn đánh đấm thì lèo tèo vài em ra quơ quơ mấy cái. Lần nào kéo binh đi cũng không bao giờ đếm được trên 20 người :)))))
Được cái các hiệu ứng hình ảnh kiểu teleport hay xuất hiện biến mất thì khá ổn, không có gì phàn nàn.
4. Nhân vật
Đối với mình, một tác phẩm giải trí nếu không cần đánh giá khách quan để chấm điểm (cũng chẳng để làm gì… mình đâu phải critic…) thì quan trọng nhất là nhân vật. Chỉ cần nhân vật đủ cưng, thì sao cũng được hết :)))) Riêng ở mảng đó thì phim này 9/10 cho nhân vật (trừ mấy vị cá biệt sẽ nói ở dưới), tại hợp gu mình quá cỡ.
Phim này tính ra không có diễn viên trẻ đẹp (trừ Nghê Ni, mà cũng đẹp thôi, không trẻ), lại càng không quen mặt hay nổi tiếng. Trai gái gì cũng sàn sàn tuổi mình (là trên dưới 30) hoặc già hơn nhiều (nam chính lúc đóng phim đã hơn 40 tuổi). Vậy mà ai cũng nhập vai cực ngọt :))))) Với cái độ chi tiết (nuance) trong diễn xuất đó, lại là phim truyền hình, thì mình nghĩ diễn ra vậy là nhờ diễn viên (và nhờ nhân vật được xây dựng tốt) chứ đạo diễn không thể chỉ đạo hết tất cả được :)))))
Ban đầu mình không tính xem phim này, vì mình không có hứng thú với phim tiên hiệp Trung Quốc. Cái này lại vốn là đồ ăn theo của Tam Sinh Tam Thế: Thập Lý Đào Hoa (một dạng spin off), mà mình thì ghét hàng ăn theo lắm.
Mỗi tội vô tình ngó qua thì thấy “anh” main diễn xuất có vẻ ổn, nên cứ để đó không tắt. Sau đó thì thấy nữ chính cũng hay. Hiếm hoi lắm mới được cái phim ưng bụng cả nam chính lẫn nữ chính nên coi tiếp.
Kết quả là giờ u mê vì thấy cả 2 quá xuất sắc :))))))) (xem phim xong hết rồi vẫn chưa hết u mê). Tính ra mắt nhìn cũng không tồi, vì lúc đó chả biết 2 người này là ai, về sau mới biết toàn gương mặt thực lực bên mảng điện ảnh (dù điều đó thì không hẳn đồng nghĩa với việc đóng cái gì cũng hay, just saying).
Thần Tôn (Trương Chấn) già như trái chôm chôm =)))) (ngày nào coi cũng phải nói câu đó), cứ dòm mặt già của ảnh là thấy mắc cười =))))) Mỗi tội mình vốn thích cái kiểu nam chính siêu năng mặt đơ nhưng dính kiếp thê nô =))))) Già trung niên thì không phải gu mình nhưng già như trái cà kiểu Thần Tôn thì ok sẵn sàng dang tay đón nhận. Coi xong phim còn đang có dấu hiệu chuyển gu từ trai trẻ sang trai già… Thần Tôn bis bis!!!
(PS: Nhân vật này tên thật là Cửu Thần, chức danh Chiến Thần, còn mọi người hay gọi là Thần Tôn)
Linh Tịch (Nghê Ni) thì duyên dáng lanh lợi tươi tắn, aura như gió như mây. Nghê Ni đẹpppppppppp, vừa đẹp vừa duyên lại diễn tốt. Giờ thì mình đã hiểu tại sao mấy anh trai hay thích ngắm gái trẻ tươi xinh xắn, vì nếu đẹp xinh lại dễ thương như Linh Tịch của Nghê Ni thì mình cũng thích :))))) Lần sau đẻ lại, mình cũng muốn giống Nghê Ni (nhưng không được thì giống Trương Chấn cũng được, không chối từ).
Thập Tam có lẽ là điểm nhấn đặc sắc trong tuyến nhân vật. Chiến Thần ngủ 5 vạn năm xong quay về cung của mình thì gặp thằng mạt tướng ngày trước nay đã hóa nữ nhân cài hoa đỏ trên đầu =)))) Quả đó phải gọi là best =)))))))))) Tại sao lại chọn hóa nữ nhân? Vì lỡ thích một thằng khác nên giờ phải hóa gái để đi cua nó =))))) Khoản này mình cực kỳ related. Mỗi tội thân là nữ vẫn cứ đứng ngồi khệnh khạng, nói chuyện thì một điều “ông đây”, hai điều “nam tử Hán đại trượng phu” =))))
Ti Mệnh – crush của Thập Tam, và là chuyên gia hốt shit cho team =)))) Ai có chuyện gì cũng đổ lên đầu anh, hỏi khó anh mấy câu trời ơi và lần nào anh cũng hốt hoảng 3 giây xong lại xổ nho, rằng thì là trên có trời, dưới có đất, ở giữa có không khí và blah blah blah. Anh dành hết 60 tập phim chạy trốn Thập Tam rồi để tới cuối bị nghiệp quật không trượt phát nào. Có không giữ mất đừng tìm anh biết không anh ei.
Vân Phong thượng thần, sư đệ của Thần Tôn, typical boy phong tình xong cuối cùng crush ngay 1 em gái khó nhằn :)))) Cơ bản anh là tổ trưởng của gánh xiếc mà ông chủ là Thần Tôn chứ không ai =))))) Vân Phong có mấy quả cua gái mà mình xem phải nghĩ không biết anh diễn viên lúc cầm script có WTF không, chứ mấy đoạn đó thì nó quá ridiculous =)))))
Cuối cùng là Thanh Dao y quan, sư tỷ của Linh Tịch. Thanh Dao thì không phải là nhân vật mắc cười, nhưng vì Thanh Dao mà Vân Phong mới mắc cười, dẫn đến cả hai đều mắc cười :)))) Nói tới đó phải nói thêm một ý là mấy đứa nghiêm túc không thể ở chung với nhau được. Vì lúc đó cuộc đời cả 2 sẽ trở nên cực hãm. Tưởng tượng Thần Tôn x Thanh Dao là thấy cúp điện toàn vũ trụ.
Ngoài dàn cast chính và phụ dễ cưng siêu cấp vô địch, thì có 3 nhân vật cứ xuất hiện là mình lại cau mày.
Đầu tiên là Cảnh Hưu. Đây là kiểu nhân vật chính tà bất phân, có 3 phần đồng bóng. Mỗi tội đem lên phim thì nó thành tới 7 phần đồng bóng, tới khúc cuối lên tới cả 9 phần :)))) Chưa kể anh diễn viên (không biết là tự ảnh diễn hay là do chỉ đạo của đạo diễn) thì diễn bị cường điệu hơi giống đóng cải lương :)))))
Có lẽ đoạn dễ chịu nhất của Cảnh Hưu là khúc còn bị mù và ở với Lâm Mặc (vì mình ấn tượng pha tỏ tình vừa xa vừa gần, đủ lãng mạn mà không quá sỗ sàng, lại đậm chất truyền thống quê anh của ảnh). Chứ khi mà anh lại quay về bộ dạng đầu trọc và vẽ mặt thì anh đồng bóng quá. Nói chung nhân vật này lẽ ra có thể làm cho tốt hơn, hơi tiếc.
Tiếp theo là Nguyên Đồng. Tạo hình thiên tướng của Nguyên Đồng khá đẹp, lại hợp với diễn viên (kiểu vẻ đẹp thuận hòa đằm dịu, không quá rực rỡ). Mấy tập đầu nhìn để nghĩ cái này vác nguyên con đi đóng Dương Bát Muội trong Dương Gia Tướng là chuẩn bài :))))) Tạo hình lúc nhập ma cũng đẹp, đẹp hơn Hoa Thiên Cốt là cái chắc.
Nguyên Đồng cũng cùng vấn đề với Cảnh Hưu (dù đỡ hơn) là mấy đoạn drama lại như đóng cải lương :)))))) Ngoài ra thì xử lý nhân vật hơi hời hợt. Lập mưu thì ngu, bị phạt thì lẹ, xong quay lại vị trí cũng lẹ nốt. Cái này thì mình thấy biên kịch như muốn cho qua lẹ lẹ, cũng không muốn phí hơi nghĩ nhiều (hoặc nghĩ cũng không ra), nhưng cũng không cần tới mức mà làm mình coi chỉ nghĩ “nữ nhân trả thù đúng là vừa ngu vừa nông cạn”….
Và cuối cùng là ông nội Thiên Lôi Chân Quân :)))) Coi phim có 2 loại chỉ muốn tát xéo **** là mấy con ** **** và mấy ông nội tính đàn bà. Trên lý thuyết Thiên Lôi Chân Quân là một người cứng nhắc, hành xử theo luật, dù có 3 phần ganh ghét Chiến Thần nhưng cơ bản vẫn là theo luật mà làm (khúc sau thể hiện thế). Mỗi tội coi phim chỉ thấy đây là một ông già nhỏ mọn hèn hạ đàn bà :)))))) Suốt ngày kiếm chuyện chọc ngoáy Thần Tôn nhà người ta. Chả biết ý biên kịch / đạo diễn muốn gì, nhưng coi thấy confused quá.
Tóm lại là rất mừng là vô tình va trúng cái hố này. Lâuuuuuuuu lắm rồi mới được một phim coi dễ chịu, nhân vật dễ cưng, được tận 3 couple trong phim mà lại còn phát đầy cẩu lương. Quan trọng số 1 là nhạc hay (phim xem xong rồi thôi chứ nhạc hay thì còn mãi). Quan trọng số 2 là có anh Thần Tôn MẮC CƯỜI (coi phim chỉ dòm mặt già của ảnh là đủ mắc cười) :)))))))
Coi phim hơi tốn hơi (tại nhập tâm vui buồn cảm thông với nhân vật quá), mà nhờ cái ending hơi anti-climax nên coi xong thì cũng vừa lúc ổn định lại. Bế quan luyện công 1, 2 ngày cũng vừa lúc thăng cấp thượng thần và quay lại đi chạy =))))))
The post Cảm nhận phim tiên hiệp idol Thần Tịch Duyên appeared first on Cá Sấu Chạy Bộ.